Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

CÁM ƠN TIÊU CỰC


-Lại đi ‘ bắt bớ” nữa hả sếp ? Sao sếp không xoay tua đi cho công bằng ?
-Mày không chịu thì làm đơn xin nghỉ việc đi- Sếp Xu gắt.
-Nhưng em cảm thấy điếc tai chuyện mấy người trong phòng nói hoài số em sướng “ được ăn, được nói, được gói mang về”. Em thấy thằng Hùn làm giỏi hơn em.
-Tụi nó làm việc gì cũng chậm, chỉ có mỗi một việc  là nhanh hơn gà trống.Thằng Hùn để đó. Tao chưa đến lúc xử nó – Sếp làu  bàu.
Hùn nhanh nhẹn, tháo vát, ưa rùm beng cho to chuyện. Thường có sở thích đổi mới liên tục, bất chấp chuyện đầu lộn ngược xuống đuôi. Gay hơn nữa, nó hay bắt chân tay với bên ngoài, công khai bộc lộ chuyện tranh giành ghế với sếp.
 Sếp lấy mồm của sếp Tổng nhét vào lỗ tai Còi: đây là chỉ đạo quyết liệt của ban tổng GĐ, thể hiện chính sách ưu đãi đúng đối tượng của Đảng, Nhà nước. Tổ mình được ưu tiên cấp xe hơi  bất cứ giờ nào để đi chơi , sướng nhé mậy.
Sếp tỉ tê, quyến rũ :
-Tao giữ mày mấy năm nay là để mày tiến thân, nâng tổ mình thành bộ phận độc lập, tụi mày sẽ được tăng lương. Mày thấy đó. Cái thằng Đức cống chuyên bán rượu lậu phi mậu dịch kia, nó luôn đi làm trễ giống như đi shopping kiểu Bin Ghết. Nó được cấy làm giám đốc cty con, đương nhiên đã  kiêm bí thơ đảng ủy. Ông Chén bí thơ thời chống Mỹ , gặp nó chỉ đạo còn phải dạ lia lịa như tế sao.
 Mày cứ yên tâm để tao vô Đảng trước. Tao sẽ nâng đỡ mày vô Đảng sau. Xong.Tao sẽ xử lý từng thằng đảng viện mắc dịch cà chớn như thằng Hùn, thằng Lâm le.
Còi nín thinh. Thằng Hùn – đang được chi bộ phân công lần 2 bảo lãnh Còi vô đảng - muốn lôi kéo Còi về êkíp nó, đã bật mí : Họp chi bộ mấy lần xét đến trường hợp sếp Xu, nhiều người phản đối. Riêng trường hợp của Còi thì mọi người im lặng hết. Mà im lặng hết có nghĩa là nhất trí cao.”
Xưa, Còi đã nhiều lần lập biên bản vợ,em cháu và cánh hẩu những đ/c sếp này. Kể cũng hơi lạ. Vô Đảng có nhiều tiền đề thuận lơi. Nhưng mà oan gia ngõ hẹp. Chả thèm ham.

                                                **********
 Hai thầy trò tung tin đi công tác miền Tây nhưng kỳ thực cho xe đua về miền Đông.. Nhịp nhàng tung hứng với bác tài để giữ được cự ly cần thiết với chiếc  xe được đeo bám, Còi lại tưởng tượng đang mơ về một người đẹp. Sảng khoái.
Bỗng hàng loạt xe  dồn cục, bò như ốc sên.
-Sao vậy ? Sếp giật mình tỉnh giấc.
-Anh có thấy công an đằng xa không hả ? Họ phạt, ai trả tiền lại cho em – Bác tài có kinh nghiệm ăn biên bản, nhanh nhảu giãi bày.
Ba  lần vọt qua các chốt của CSGT, đến cuối tỉnh ĐN thì mất hút dấu vết. Còi nôn nóng giục bác tài :
-Anh chạy thẳng nhanh lên.
-Mày cho xe quẹo trái gấp- Sếp lầu bầu phán ngược lại.
 Bác tài thắng xe đánh két…kít :
-Ông bảo chạy đằng Đông. Thằng bảo chạy đằng Tây. Tôi biết chạy thế đ… nào cho vừa ý cả hai ông.
 Sếp Xu có vẻ giận nhưng vẫn chiều theo ý Còi, bảo cho xe chạy thẳng. Còi chột dạ, vội phân bua : đừơng thẳng có nhiều ngã rẽ, đường quẹo trái lại rất ít. Đua theo đường thẳng chút xíu, nếu không thấy xe, quay lại đường bên trái vẫn có thể kịp.
 Tăng tốc. Ngó nghiêng. Leo xuống nhảy lên vội vã.
 Rồi cũng kịp thấy xe đang dừng trước một quán chòi ven rừng. Chiếc xe Ford Escape dừng lại, 3 kẻ công vụ đứng đái đồng loạt nhảy xuống kiếm lùm cây.
 Mấy em tiểu nữ, yêu nữ xinh như tiên trong động ào ra, mời chào còn thân thiết hơn cả những người thân yêu nhất trong gia đình: …Vô em nè!...Của tao đó!...Con kia vớ vẩn. Của tao trước…
 Ngoằn ngoèo 5 giờ lúc chạy lúc dừng, rồi cũng đến nơi nhập kho.
 Cũng như mọi lần, sếp Xu bảo Còi vô một mình đi; sếp sẽ hỗ trợ, đậu xe phía xa .
 Còi vuốt lại tóc tai, xốc lại quần từ tốn bước đến kho hàng.
 Chào hỏi mọi người bằng nụ cười lân la tươi rói, không quên tặng những món quà nho nhỏ.
 Còi hỏi han, ra điệu bộ chăm chú lắng nghe nhưng chả thèm thấu hiểu tùm lum và lái chệch mục đích thăm viếng, cốt để lăm le vô kho hàng. Xe đậu trong kho đang hối hả xuống hàng.
 Nâng bi tầm quan trọng của những ý kiến phản ánh, đóng góp, Còi mời  bằng được ông chủ hàng ra quán café sát bên để tâm sự bởi vì Còi phải đi nhiều nơi, sẽ ít có dịp được gần gũi ông chủ cởi mở. Sâu xa hơn nữa , đó là tính đường tẩu thoát lẹ làng hoặc né đòn hội chợ của để tử chủ gia.
 Ông chủ đang rôm rả hàn huyên với các thông tin “hót’ bỗng khựng lại khi Còi mang ra tờ “BB kiểm tra”.
 Còi phân bua, dụ khị và lái mục đích.
 Sau này trong tổ bàn bạc , thay cụm từ BBKT bằng những từ “ khảo sát”, ‘thăm dò”, tùy từng  sự việc. Cho đỡ căng thẳng, dụ dễ dàng được chừng nào hay chứng đó.
 Lồng những thông tin cần thiết đã xác minh phù hợp với thực tế, Còi đưa BBKT cho ông chủ ký.
-Tôi có phải bắt buộc ký biên bản không ? Nếu tôi ký có “bị”  gì không?
 Ông chủ nói hơi lớn tiếng. Một số thanh niên gần đó bu lại, lặng im và chờ đợi.
 Chết cha. Lại phải lái gió, hé mở và phải thú nhận một phần:
-Không bắt buộc anh ạ. Nhưng những đóng góp, chữ ký của anh sẽ làm cho tụi em dễ dàng thuyết phục các sếp điều chỉnh chính sách hỗ trợ tốt hơn cho những người tâm huyết, am hiểu và trung thực như anh.
 Ông chủ lưỡng lự, đọc kỹ, yêu cầu thêm bớt rồi cuối cùng cũng ký vào BBKT.
 Chuông điện thoại reng. Sếp Xu hỏi sao mày vô lâu thế, mày có tật hay rề rà lê thê lắm nhá. Có cần tao vô hỗ trợ chở mày đi nhà thương không? Hề hề.

 Còi nửa vui, nửa thấy điều gì đó hơi bất nhẫn với ông chủ này. Đem tờ giấy này về thế nào cũng được đủ hạng sếp xâu xé như bao tờ tương tự, chẳng biết đường nào mà lần, mà hứa. Kể từ lúc tờ BBKT nằm trên bàn sếp nhỏ trở lên, Còi không có quyền ý kiến cò bất cứ chuyện gì nữa. Mọi việc đã có sếp Xu và xếp Cờ lo tất- hai  sếp mấy năm liền được tôn vinh “ chiến sĩ thi đua” xuất sắc do đã có công quyết liệt kiểm tra, phanh phui những tiêu cực như trên.
 Bất giác, Còi buông vội mớ giấy tờ, đưa hai tay ra nắm thật chặt tay ông chủ hiếm hoi đã nói chuyện tử tế, đàng hoàng với Còi, không mang sếp nhớn, XH đen và dao búa ra hù Còi:
- CÁM ƠN ANH !

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

VÀI SUY NGHĨ VỀ VỊ ĐẠI TƯỚNG ĐẦU TIÊN CỦA CÔNG AN VIỆT NAM

19:59  26 thg 9 2012

  Tôi không phải là nhà báo, người thân cận hay người thạo tin để có thể trò chuyện cùng ông,kể lể hay viết hồi ký về ông.Đơn giàn bởi vì tôi chưa bao giờ gặp ông.Tôi chỉ biết ông qua báo chí hoặc người khác.
  Ông là vị đại tướng đầu tiên của công an Việt nam mà không kinh qua các cấp sĩ quan bên dưới, hiếm khi thấy ông đeo lon đại tướng. Ba anh em ông mang ba họ khác nhau nhưng đều là những người nổi tiếng .Nổi bật nhất là người anh L.Đ.T với hình ảnh cùng ông Kissinger ôm chặt nhau khi ký kết hiệp định Paris. Chắc người mang ơn , mến ba anh em ông cũng nhiều như người thù oán, căm ghét.
  Ông là một trong ba người nòng cốt khởi xướng “ đổi mới tư duy” nhưng không nổi bật bằng các ông N.V.L và V.V.K. Ông không có vẻ sắc sảo, năng động như ông V.V.K nhưng đối với tôi ( kẻ ngoài lề lo làm lụng, kiếm sống ) vẫn có cảm tình hơn ông V.V.K  vì nhiều người đồn ông K ưu ái cho con gái trong việc thuê dài hạn đất quốc phòng làm sân quần vợt L.A, mở đầu cho thời kỳ công khai nâng đỡ C.O.C.C, gọi tắt là “ nhóm thái tử, công chúa đảng” như báo chí hay bàn về nội tình Trung Quốc.
  Ông là người ủng hộ rất mạnh việc “ xóa đói, giảm nghèo” ( do ông N.V.N chủ trì )  khi nghỉ hưu, cũng là người bộ trưởng  khởi xướng việc cảm hóa, hoàn lương cho những người từng lạc lối như Lâm Sắc Tài…Trong lịch sử VN, các nước, các tôn giáo cũng từng thành công nhiều hay ít về chuyện này. Nhưng có lẽ ông cũng chưa lường trước được những biến tướng của nó trong bối cảnh KTXH mà ông cựu Tổng BT L.K.P cảnh báo về mối liên hệ  quyền lực chính trị +quyền lực kinh tế ( tiền) và theo tôi nghĩ cả quyền lực đen, quyền lực mềm  nữa.
   Trong Đại Hội Đảng toàn quốc  về chuyển giao quyền lực cho lớp kế cận, người ta thấy ông là cựu UV BCT ngồi lẻ loi trên đoàn chủ tịch, cảm giác có vẻ ông là người tham quyền cố vị.Thế nhưng thường thì giậu chưa đổ, bìm đã leo; nhiệm kỳ của ông là giao thời giữa thời kỳ vĩnh viễn không hưu với thời tuổi trẻ thăng tiến bằng “tên lửa”, nên nghĩ lại, chắc cũng có người thông cảm cho ông.Thế hệ của ông nếu có đam mê là đam mê về quyền lực chính trị chứ không đam mê nhiều quyền như bây giờ- thời kỳ giàu nghèo phân hóa càng sâu sắc.Là lãnh đạo sắp hưu, lẽ ra không nên ngồi ở đoàn chủ tịch mà về “ buông rèm nhiếp chính” thì có lẽ sắc bén  hơn, có lợi cho ông hơn.
    Chắc ông đã cùng hay ủng hộ các cộng sự, đ/c của ông như tướng Thành,tướng Quắc…ra tay dẹp nhóm XH đen N.Cam đang bắt đầu bám vào chính quyền , gây ra nhiều lo lắng cho mọi người về việc hình thành các nhóm mafia. Mới hôm nào tôi còn thấy các “ đại ca “ H.đen hăm he, “ đại ca “  H. lựu đạn chắp tay sau đít đi lòng vòng trong công ty tôi mà cả xếp to nhỏ, tùm lum súng ống cứ vừa bắt chân tay, vừa lấm lét tránh né.Chỉ trong vòng một tháng , mấy ông đặc nhiệm núp lùm ở đâu đó đã lần lượt cho H. lựu đạn, N.Cam xộ khám…Việc này làm nhiều người tin tưởng vào chính quyền nhưng cũng không tránh khỏi những sai sót, oan ức cho một số người.
   Với cương vị là người cựu lãnh đạo cao cấp, lẽ ra ông nên cân nhắc khi nói vế “ khu vườn kỳ lạ “ ở Long an mà giờ đây nhiều kẻ còn lợi dụng  ăn tiền.Có thể có người đoán ông hối hận, ông mê tín…nhưng tôi linh cảm ông ở một khía cạnh khác tốt đẹp hơn, đó là thái độ cầu thị, không  “ đội mũ , bịt tai “ trước cái mới, điều lạ chưa lý giải được hay cả với những người bình thường. Vì sao vậy ? Vì những thông tin ở trên và suy nghĩ  của cá nhân tôi.
   Lúc tôi tốt nghiệp đại học, điểm chuyên môn đạt 10, nhưng gẫy các môn KTCT , CNXHKH, nên chỉ đạt loại khá giỏi. Với kết quả đó và lý lịch gia đình cán bộ loại nhỏ nên có rất nhiều cơ quan gởi công văn chọn đích danh tôi. Thế nhưng gần 10 tháng nhà trường vẫn giữ hồ sơ, chưa phân công công tác đi đâu.Rồi gia đình và bản thân gặp nhiều rủi ro, mất mát.Tôi lên trường hỏi nhưng một vài thầy cô bảo đích thân ông đi bộ đến trường( chỉ có người thư ký, không có cảnh vệ đi theo) xem các hồ sơ lẫn bản đóng góp ý kiến của sinh viên vừa tốt nghiệp, bảo nhà trường giữ lại hai hồ sơ của tôi và bạn X.M, chờ ông  quyết định đưa về làm thư ký riêng cho ông.Nhiều bạn cùng học xì xào nói chắc ba tôi gốc bự, quen lớn.Thực tế so với ông, ba tôi nhỏ hơn vài tuổi và cũng chỉ là cấp nhỏ, chưa bao giờ thấy nhắc tên ông như là người quen thân của gia đình. Tôi đoán ông cũng như nhiều lãnh đạo ở VN  hoặc nước ngoài hay đến các trường đại học để tìm nguồn “chất xám”.
   Kết cục là biết bao người biết thoáng qua đều đáp máy bay lên cao vùn vụt. Riêng tôi càng ngày càng đi xuống về nhiều mặt, giờ chỉ mong có đủ sức khỏe, không bị đuổi việc để cố làm kiếm sống. Bạn X.M đột nhiên bị bệnh và treo cổ tự tử cũng đã lâu rồi. Cũng đã lâu lắm rồi,có lần có người đàn ông hỏi đường,rồi mời tôi uống cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Sau đó anh này xưng là công an, làm tại trại giam Chí  Hòa, nghe tôi kể lể cuộc sống  vất vả nên hỏi tôi có muốn đi ra nước ngoài không,đi không tốn tiền. Thấy tôi có vẻ chưa quan tâm, anh này nói nếu không tin, cứ đến Chí Hòa, gọi điện theo số anh ta đã  cho tôi  hoặc đến  cổng hỏi tên anh ta , anh sẽ ra gặp tôi . Tôi cũng thoáng nghĩ sợ đi đến chỗ nào đó tưởng là nước  ngoài rồi phơi xác hay thế chỗ cho tử tù nào đó. Nhưng đối với tôi điều quan trọng nhất là cần ở VN để nhang khói cho mộ ba mẹ  khỏi bị thất lạc; hơn nữa đã làm lụng thì ở nơi đâu cũng phải bỏ sức ra và cũng có phần nghĩ đến ông. Đối với kẻ nhãi nhép như tôi mà ông cũng lặng lẽ, bỏ công đi bộ đến trường xem xét thì tôi dù chẳng làm nên cơm cháo gì, cũng tự hứa sẽ giảm bớt  làm những việc xấu, việc ác; cố gắng theo điều thiện, lẽ phải.
    Đôi lúc rảnh, tôi thoáng nghĩ hay chỉ là tin đồn thất thiệt việc ông đến trường đại học ? Hay  do người thân cận của ông kèn cựa, không muốn tôi làm thư ký riêng ? Hay các nhóm đ/c nào đó không ưa ông hoặc thấy tôi là kẻ xấu  nên muốn tống cổ tôi đi ? Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là do tôi, kẻ thích sống lêu bêu, không được đàng hoàng, không  muốn sống theo khuôn phép, không muốn sống hai mặt lật lọng. Với mớ kiến thức hổ lốn do tò mò đọc sách, lại hay thắc mắc từ lúc còn nhỏ  cho đến khi đi làm; nếu tôi cố lên chức để "cống hiến"  thì sớm muộn tôi cũng bị tống cổ đi, may mắn lắm là không bị ở tù. Khi đi làm, trừ bạn thân, ai cũng thoải mái gắn cho tôi nhãn phản động, nhát chết, hay cãi , bàng quan , vô trách nhiệm, không có ý chí cống hiến phấn đấu… nhiều không kể hết. Tôi chẳng buồn tranh cãi nhiều làm chi . Rất nhiều lần mệt mỏi, mất ngủ vì phải đối phó trong nội bộ công ty  lẫn tránh dao búa từ các nhóm bên ngoài để mong sao cho những việc cỏn con tôi làm cũng được giải quyết chính xác, rõ ràng, không bị sai sót trừ lương. Xong việc, chỉ muốn an phận, yên thân.
    Lúc ông mất, mấy lần tính đến thắp nhang cho ông, nghĩa tử là nghĩa tận mà. Nhưng tôi cảm thấy mình  lạc lõng, bơ vơ giữa bao người quyền cao chức trọng ,người sang trọng, tiếng tăm nên tôi đã không đi. Chắc chắn một lúc nào đó tôi sẽ đến thăm mộ ông.
   Tôi chợt nhớ trong lịch sử Việt nam thời phong kiến, có vị phu nhân của ông tể tướng nọ muốn đưa ông  X  luôn điếu đóm, chăm lo cho gia đình lên làm quan to, không muốn đưa vị tướng  lãnh Y ham đánh trận nơi xa. Vị tể tướng kia đã không nghe lời vợ mà bảo rằng : nếu cần người điếu đóm cho gia đình,sẽ  kêu  X.Còn để nắm vận mệnh đất nước, ông sẽ đưa tướng Y lên.
  Trong cuộc sống , rất cần những lãnh đạo quan tâm đến những dân nghèo, người bình thường, người có quá khứ lỗi lầm để họ sống đỡ khổ hơn, để hướng thiện… như vị đại tướng  M.C.T và cũng rất mong những vị lãnh đạo ấy đưa những người tài giỏi lên nắm vận mệnh đất nước  như tấm gương  ngài tể tướng kia.
   Để cho mọi người còn chút gì đấy tin cậy và cố gắng sống hướng thiện.


   Trần Quang
(Đăng lại bài của cụ Trần Quang bên YHVN, có edit lại một số chữ và dấu văn phạm)

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

BỨC BÌNH PHONG CỦA TÌNH YÊU



18:48 21 thg 11 2012

  Thò đầu bỗng loá mắt thấy các em Tây đang thoải mái phơi bờ-ki-ni cạnh hồ bơi trong toà nhà yên tĩnh. Thụt cổ vội vàng quay lại vì biết đã đi lầm phòng làm việc của cô bạn của thời SV . Gớm, Tây nó tự nhiên thế. Ai làm cứ vô phòng làm, ai muốn phơi đùi thì cứ ra hồ kế bên. Bỗng nghe tiếng gọi của cô bạn M, đã bao nhiêu năm mà tôi vẫn nhận ra. Bạn đang làm tại một cơ quan thuộc World Bank . Hai đứa hàn huyên tâm sự chuyện đời xưa, chuyện đời nay. Ra về bạn còn tặng hai cuốn sách mà bạn vừa biên soạn.
  Nhìn dòng đề tặng kèm chữ ký còn thơm mùi giấy mực mới , lòng bồi hồi nhớ bao kỷ niệm đã qua.
  Cũng dài thêm vài dòng cơ sự. Thời đó, tôi còn là thằng SV tóc tai dài thườn thượt rễ tre, da trắng xanh. Khoái sách vở, mùi thư viện nên thân luôn cô bạn. Chẳng phải quá ham sách mà do từ thời cuối cấp 3 đã thấm thía “đòn” từ hai thầy chủ nhiệm, nên tự hứa sẽ không thèm cãi, không thèm yêu vớ vẩn cho hao, tổn thọ.Thầy chủ nhiệm năm lớp 11 ghi vào học bạ ” hạnh kiểm xấu, vô lễ “ và đề nghị cho ở lại lớp chỉ vì tôi ngứa mắt với  thầy tác phong lôm côm, khoái cua gái lại hay nẹt học sinh bằng  “ đạo đức CM”.  Thế là tôi tranh cãi tay đôi với thầy. BGH ngạc nhiên vì các môn học tôi đều đạt loại khá trở lên.
 Thoát nạn vạ miệng, lên lớp 12  lại xui xẻo gặp thầy CN yêu học sinh nên ghen sảng.Tôi vô tình nhưng khoái vẽ, ném thơ lung tung cho lũ con gái đọc xong rồi rúc rích.Sau ngày được tôi được xướng danh  đã đạt giải nhất thi học sinh giỏi Anh Văn của trường, cô bạn MT da trắng, tóc hơi vàng lại  hay chép hộ bài, báo danh giùm… Bạn thường  mỉm cười duyên, mơ màng vén mái tóc  mỗi khi nhìn tôi. Chưa rõ bạn MT có muốn bắt sống tôi không mà tôi đã có cảm giác muốn chui đầu vào rọ êm ấm rồi. Thầy chủ nhiệm có lẽ còn muốn  điên hơn, muốn khóc vì yêu quá vẻ non tơ của MT nên truy sảng và đì tôi thẳng cánh đủ kiểu. Cuối năm tuy kết quả thi đạt loại giỏi nhưng vì lời phê nhăng nhít, nặng nề của thầy vào học bạ nên tôi chỉ được xếp loại trung bình. Cũng có phần ảnh hưởng khi tôi vào đại học.
  Tu, không thèm yêu với hót, để tốt nghiệp ĐH xong muốn yêu ai thì yêu quách cho rồi. Thế nhưng lại làm một vài cô SV tò mò. Có hôm đang đứng lựa sách gần lũ con gái trong thư viện. Điện tắt tối thui, vài bàn tay  sờ soạng xô đẩy, có cái hôn bên má tôi mát lạnh, rồi những tiếng cười  rinh rích mà chẳng biết đứa nào. Lũ con gái đểu thật, chỉ dạn với bóng tối. Chúng muốn kiểm tra ...ấy mà. Tôi vờ không hiểu, không để ý  nhưng nghĩ thầm: tớ mà học ĐH xong thì cô nào còn muốn, tớ chiều từng em một, chiều ý tất… cho chừa.
  Biết tôi khoái đủ loại sách nên một hôm cô bạn thân M bảo tôi chở bạn đi đến chỗ có nhiều sách hay lắm. Tin lời, tôi gò lưng đạp lòng vòng theo chỉ dẫn của bạn, đến một căn nhà thuộc xóm lao động.Sách hay đâu chả thấy. Sau lời giới thiệu với một anh chàng rằng tôi vừa đẹp giai lại học giỏi, con C.O.C.C xong thì cô bạn say sưa cùng tán với anh kia về tổng hợp các đề tài đa dạng, từ ước mơ đến tình yêu, Tôi bỗng trở thành kẻ dư thừa. Anh kia nhìn tôi khinh khỉnh, coi thường. Thật sự anh này to con hơn, đẹp trai hơn tôi là cái chắc.
  Vài lần được rủ đi kiếm sách hay nhưng bị y chang như vậy, tôi bỗng nghi ngờ. Có phải cô bạn đưa tôi lên cao để làm bức bình phong cho anh kia ghen, rồi vội yêu bạn tôi hay sao... ?
Tôi đánh bạo thắc mắc chuyện này với cô bạn. Bạn giận dữ bảo rằng tôi nghĩ bạn xấu xa đến thế à . Những bài thơ say mộng tình của  bạn  với công xưởng, với anh công nhân cùng cờ lê mỏ lết...mà bạn đưa tôi đọc cũng đủ ” tố “ rõ ràng mà bạn không hề nhớ. Tôi thanh minh ngắt quãng, cố nói nhẹ những lý do khiến tôi nghĩ như vậy và xin lỗi .
  Bạn lặng đi rồi bảo :
- Mình thấy anh ấy tuy chỉ là công nhân nhưng có nhiều ước mơ hoài bão, sao hợp với mình quá. Anh ấy kể hoàn cảnh gia đình nghèo, là anh lớn nên phải tự bươn chải phụ bố mẹ.Anh nói đang học bổ túc cấp 2, sẽ học lên đại học. Anh còn đang học thêm tiếng Anh để nếu đi du học thì sẽ có vốn ngoại ngữ ...
  Nỗi bực dọc cũng dần tan biến khi nghe bạn tâm sự về anh đó. Thật tội nghiệp cho bạn tôi đang yêu nên chỉ dùng ánh mắt, ít dùng tai : bạn vào lúc bình thường cũng như tôi có thể phát hiện anh ta  nói câu tiếng Anh đơn giản nhưng sai bét, mặc dù bảo học tiếng Anh cả năm rồi .Nhưng thôi, bước vào đường yêu có ai dám bảo mình sáng suốt.
Tôi không nói nhưng sẵn lòng làm bức bình phong cho tình yêu của bạn.
Thế rồi những những cuộc đi chơi, những cuộc tranh luận tay ba về tình yêu, sự nghiệp rôm rả. Đôi lúc tôi cố ý ca và tán cô bạn trong khi cô bạn  thường hay đồng phe với anh chàng kia . Bạn say tình mà. Nhiều khi kết thúc bằng sự tức tối lẫn coi thường tôi của anh kia bằng cách anh ta vội chở béng cô bạn tôi đi chơi riêng, quên cả phép lịch sự mời kiểu đãi môi.
 Tôi để ý lần đầu được anh ta mời, bạn sung sướng leo vội lên xe, quên cả tôi . Vài lần sau cũng có khi ngoảnh lại nhìn tôi ái ngại. Có sao đâu. Đạp xe về một mình càng thoải mái, muốn làm gì thì làm, khỏi phải đấu trí với yêu đương.
 Gần kết  thúc đợt thực tập mỗi đứa một nơi, tuy ít gặp bạn hơn nhưng thấy bạn buồn, ít nói hay tư lự.Tình yêu và lời đáp đau thương đây mà.Cố động viên bạn tốt nghiệp cho giói, tôi cũng còn phải  lo cho tôi suôn sẻ ra trường đúng hạn.
  Cũng có chuyện cười  một mình mãi. Hôm các thầy cô ở hai trường ĐH( do trường tôi mời ) phản biện, đánh giá chuyên đề để bạn nào đạt loại giỏi sẽ được nâng lên làm luận văn, khỏi phải thi.Nghe nhiều đàn anh chị khoá trước rút kinh nghiệm bảo đừng có trình bày lan man, dễ bị gài bẫy.Nhìn vẻ vờ vịt của một thầy hỏi lướt qua vài dữ liệu, con số tôi đã trình bày, tôi biết sắp có bão, cần cẩn thận. Y chang như dự đoán, thầy là người cuối cùng hỏi tôi lấy dữ liệu đó từ nguồn nào, sách nào..? Tôi dạ thưa, trích từ tác phẩm, cụ thể là... chương , trang , dòng thứ... Các thầy cô gật gù cho qua phà. Về nhà lật ra thấy tác phẩm, chương mấy thì đúng nhưng trang,dòng mấy... tôi nói sai bét.
Hai đứa đều được 8 điểm, đủ để nâng cấp thành luận văn tốt nghiệp. Nhưng tôi chọn con đường thi tốt nghiệp vì toàn bộ chuyên đề tôi đều vẽ cho đẹp, sạch, vững lý chứ đem vào áp dụng thực tế thì có ma nó làm được. Từ những số liệu lưu,khảo sát đánh giá ...ban đầu tôi đã xào nấu, phịa thêm rồi. Thầy hướng dẫn cứ tiếc cho tôi đã bỏ phí chuyên đề, rằng đã được bảo vệ luận văn còn khoẻ hơn thi...
 Bài thi chuyên ngành được 10; bị gẫy các môn CNXHKH,  KTCT, chỉ được 7. Bạn bảo chút té xỉu, tưởng báo lầm kết quả của tôi.Bạn đâu biết nhiều khi tranh luận, tôi cũng đã có câu trả lời nhưng vẫn hỏi bạn vì bạn sôi nổi, nhiều ý kiến lạ và cũng vì để bạn vui.
  Lúc chờ nhà trường phân công công tác, bạn hay bảo tôi đạp xe chở bạn đi lòng vòng, không nhắc đến anh chàng kia nữa.Có hôm về đến KTX rồi lại kêu tôi chở đi tiếp,nói rằng nhiều lúc muốn nghĩ đến cái chết..Nỗi buồn của bạn sâu thăm thẳm. Tôi lo sốt vó, không biết anh kia đã ăn được gì  món ốc để giờ tôi tưởng tượng ra cảnh  phải mang tiếng đi đổ vỏ, dẫn đến cái chết của bạn thì...rầu quá. Lúc mẹ tôi còn sống, mẹ hay hỏi dò : tôi với cô bạn mức độ tình cảm đến đâu, có vẻ quấn quýt nhau, có gì nói mẹ trước để mẹ còn lo cho kịp. Mẹ bảo cô bạn không đẹp nhưng cũng được. Tôi kể hết cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ giận dữ đòi cấm cửa cô bạn, nếu không nghe sẽ từ tôi. Rốt cuộc cũng kẹt ở hai đầu nỗi lo. Sao mà nản thật.
   Đến một hôm, bạn bảo tôi có muốn nghe bạn nói không. Tôi lặng thinh. Quá khứ của bạn bè, tò mò nghe làm gì nhiều cho mệt thêm. Hai đứa cần giữ sức khoẻ để bước vào đời viên chức.
  Bạn xưng em, kêu tôi bằng anh chứ không xưng mình bạn hay cậu tớ như trước. Rằng bạn đã yêu tôi từ lâu. Rằng tập thơ bạn viết là để dành riêng cho tôi đọc. Rằng...
 Tôi phản đối chuyện tập thơ của bạn, tuy tôi và anh kia trùng tên nhưng rõ ràng không phải dành cho tôi. Tôi có bao giờ vào nhà máy với cà –lê, mỏ lết đâu...
 Gần gũi bạn bè, bên nhau an ủi  với kiểu xưng hô mình bạn, cậu tớ như xưa...bạn cũng dần hồi phục sau bão tình với anh công nhân nơi bạn thực tập.

  Sau lần được tặng sách, tôi với cô bạn thân còn gặp nhau vài lần nữa, vào lúc hai đứa đều rảnh và có thể gặp. Thấy tôi vất vả,đen khác xa trước, lại hay đi tứ tung, đối diện với nhiều rủi ro tại nạn và thù oán cá nhân, bạn bảo nên thay đổi công việc. Nếu cần bạn sẽ giúp cho vì bạn cũng có một số quen biết.
  Lòng vô cùng cám ơn bạn. Bạn bè xa cách bao năm mà vẫn là bạn thân của nhau, cho dù sau này cũng ít gặp. Và nếu có thể xảy ra, tôi vẫn sẵn lòng một lần nữa làm bức bình phong tình yêu cho bạn. Nhưng ước gì tất cả mọi việc đều tốt đẹp đến với bạn, với tôi và các bạn bè khác, vẫn hơn.


TRẦN QUANG

-          Lời phê vào học bạ của thầy chủ nhiệm năm lớp 11: “ Đạo đức kém, nhiều lần vô lễ với giáo viên. Đề nghị cho ở lại lớp”. Thấy các môn học của tôi đều đạt loại khá trở lên, không hề quậy phá, BGH đã kêu tôi lên tường trình và hỏi thầy CN tôi đã vô lễ như thế nào. Thầy ú ớ. Mặc dù vậy , để gỡ thể diện cho thầy, cô hiệu trưởng sau đó đã đồng ý để cho thầy ghi thêm vô học bạ “ được lên lớp 12 sau khi đã rèn luyện thêm về đạo đức”. Tôi đã giấu ba tôi chuyện này vì ba tôi rất nghiêm khắc.
Cô hiệu trưởng sau đó đã dặn dò :” Con trai à. Con cố gắng học tốt, thi đậu ĐH, ra đời có thể làm những việc có ích lợi cho bản thân. Bây giờ không nên sa vào những chuyện không cần thiết, có hại cho bản thân con “.
Thầy CN lớp 11 thuộc nhóm sau 30/4, sau này chán làm CM nội địa nên vọt đi nước ngoài để xuất khẩu đạo đức CM chăng ?
-          Lời phê vào học bạ của thầy chủ nhiệm năm lớp 12 : “ Học lực bình thường. Tính tình ngạo nghễ, bất cần do ảnh hưởng thần kinh( bịnh nặng)”.Tài thật, thầy giỏi còn hơn bác sĩ kiêm tiến sĩ, không cần khám khiếc gì mà thản nhiên phán như vậy. Ngạo nghễ như thế nào, bất cần về điều gì ? Bịnh gì ? Bây giờ mà có thầy giáo nào phê xằng bậy như vậy thì ko tránh khỏi bị thưa kiện trước pháp luật. Lúc đó tôi tin mình sẽ cố gắng thi đậu ĐH, ko cần phê giỏi nên ko thèm chấp. Sau ngày đậu ĐH , tôi đã gặp lại bạn gái MT,cho bạn biết chuyện trên và tỏ ý muốn gặp thầy CN để hỏi chuyện cho ra lẽ. Bạn đã can, không đồng ý để tôi gặp vì :” Một con người như thế ko đủ tư cách làm thầy, ko đáng để Q gặp. Gia đình MT chấp nhận để thầy đến nhà  với lý do thầy muốn kèm MT thêm. Học xong lớp 12, MT không đồng ý cho người đó  đến nhà nữa.”