Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

ĐIỆP VỤ CUỐI CÙNG ( II)


  Chiếc máy bay Bão táp giảm độ cao, lượn lờ giữa đám mây bạc đang lang thang trên sợi nước to trắng đục. Nó là là trườn trên các nóc nhà lô nhô, hạ cánh xuống sân bay Tân sơn nhứt . Vái trời cho các ông bà điều khiển đài không lưu đừng bận tranh cãi việc hạ cánh hoặc cất cánh theo hướng nào, hướng Đông hay hướng Tây. Và vái cho cả ông phi công nữa, đừng bị nhầm.
  Máy bay nảy mình giật giật mấy cái rồi trườn xuống đáp nhẹ nhàng trên đường băng.
  Nắng vàng rực rỡ mở toang cửa. Khoan khoái vươn người.
  Còi thầm reo lên : “ Mình an toàn rồi”.

-Của tao. Thằng ròm nhách đó.
-Đ.M. Con nhỏ tóc vàng kia là của tao. Tụi bay đừng có bày đặt xớ rớ vô à.
  Cả một đám đông chừng hơn chục người reo vang, tíu tít phóng tới đón chào còn hơn cả người thân ở bên ngoài cổng sân bay.
  Còi đã chu đáo vẹt nhóm tài xế taxi chèo kéo khách trong sân bay, thu xếp cho cô gái lên một chiếc xe và không quên xin lại địa chỉ. Thấy cảnh nồng nhiệt đón khách của các bác được kêu là Hoda ôm đó, Còi bỗng lưng lưng muốn xúc động. Không ngờ tầng lớp bình dân mà lại nhiệt tình, chân phương đến thế.
  Có cả tiền tỉ tỉ trong tài khoản ở nước ngoài nhưng Còi thích đi xe ôm bình dân nhằm dễ bề che dấu điệp vụ tuyệt mật. Thực ra ngồi honda  ôm trung chuyển vòng vèo qua  nhiều bến, Còi có cảm giác có lẽ mình giống như khoảnh ruộng bỏ hoang được các bác ấy sang tên đổi chủ nhiều lần để phát canh thu tô. Nhưng không sao. Được lòng vòng ngắm phố phường, cảnh quê xứ lạ cũng đã làm cho Còi thỏa thuê rửa mắt. Nhiều cái lạ lắm. Chiếc áo dài trắng phất  phơ của một cô gái cỡi xe dạo phố nom có vẻ kín cổ cao tường lại kín đáo phô bày sức sống ngồn ngộn, đầy tú ụ và cả lườn áo mỡ màng.
  Còi thấy yêu con gái Việt nam lắm. Yêu ai chưa thể biết được… tên.
  Bây giờ Còi phải tìm chỗ trú thân vững vàng, một công việc phù hợp cái đã.
  Là điệp viên kiên định bẩm sinh, Còi không thể sớm ngã lòng trước gái đẹp và đồng tiền.

  Lân la sắm nhiều vai nhưng tuyệt đối tránh vai con nhà nông dân “ bần cố nông”  bởi vì cạo chân Còi cả ngày cũng chả ra tý mốc. Cuối cùng Còi đã tự cài cắm được vào trong một gia đình cán bộ trung cao cấp đang cư ngụ trong căn nhà cấp 4 đầy mối mọt tại Quận 3.
  Một lý lịch hoàn hảo để Còi ẩn mình.

  Tai vách mạch rừng, có lần Còi khá ngạc nhiên nghe trộm được một chuyện. Chả là Còi thấy một số ông được kêu là giám đốc gì đó đi lòng vòng trong căn nhà rồi khẽ khọt với ba Còi ( tức là ông chủ nhà mà Còi đang cài cắm) : “ Anh và tụi em đã gian khổ, cống hiến bao năm rồi. Căn nhà này chả biết sập lúc nào. Anh cho người sửa lại, đúc lầu cho chắc chắn, rộng rãi. Anh là lãnh đạo, có đi đầu trong việc này thì tụi em mới dám xây sửa nhà của tụi em…”. Thế nhưng ba Còi đã không đồng ý. Vào những đêm khuya yên tĩnh, nghe rõ tiếng mọt hòa tấu kêu kèn kẹt, thật vui tai.
  Ở các nước đã ghé qua, Còi thấy hầu hết các gia đình cán bộ cách mạng lẫn cán bộ tư bản gộc thường ở những nhà lầu, biệt thự nguy nga hoặc xài tiền như nước chứ đâu như gia đình ông bà này. Hay họ cũng đang làm điệp viên như Còi ? Phải cảnh giác cao mới được.
  Có bằng tiến sĩ ma nên Còi bỏ qua những việc làm (job) ở trường đại học, viện nghiên cứu để dễ dàng xin vào làm nhân viên rồi sau đó xuống làm bốc xếp ở một công ty. Lúc đầu khá mệt mỏi nhưng rồi cũng quen mau. Sau này Còi vô cùng tự hào với diệu kế này vì  việc vô sản hóa, đi xuống làm việc tại cơ sở để gần gũi dân lại là chủ trương, phương châm lớn của nước sở tại và nhất là góp phần lớn vào thành công điệp vụ của Còi.
  Đã là điệp viên hoàn hảo thì phải chọn công việc phù hợp nhất, tránh những sơ hở chết người. Chứ sao nữa? Có một ông tướng tình báo kiệt xuất đã khoác áo nhà báo “ phản động”  sắc bén trong nhiều năm cứ như suốt đời ung dung dắt chó bẹc giê đi dạo chơi đó. Nhưng không phải thấy cái gì có chữ đuôi “ báo, báo” là vội bắt chước ông ấy nha.
  Lầm !
  Cô gái đi chung máy bay với Còi đã nhanh chóng được đặt mật danh là Z7.
  Phải, Z7.
  Đó là việc đầu tiên phải làm của một người mật vụ.



  Nhà hàng Maxim”s tọa lạc trên góc phố Đồng khởi yên tĩnh.
  Hàng đêm, thực khách lịch sự nhâm nhi bên ly rượu vừa có thể lắng nghe tiếng dương cầm thánh thót, tiếng saxo khàn khàn… của những nhạc công duyên dáng, chăm chỉ  trên một sân khấu nhỏ ấm áp.
  Còi dành mấy ngày đầu lân la đi kiếm điểm hẹn thuận tiện với Z7, ngẫu nhiên phát hiện ra trên đường Đồng khởi có nhà hàng Maxim”s và gần đó có một phòng tranh nhỏ. Phòng tranh này chủ yếu trưng những bức tranh chép từ những tranh của các họa sĩ nổi tiếng như Levital, Cramskoi…Lần đầu tiên Còi biết thêm nhiều điều mới lạ. Bức tranh “ Mùa thu”  tuyệt đẹp vẽ một đôi tình nhân khoác sát vai nhau, yên lặng sánh đôi trên thảm lá vàng rực rỡ, nồng nàn; giữa làn gió heo may len lỏi thổi vạt khăn choàng của  cô gái. Khi đến gần thấy rõ đó chỉ là những cục màu to nhỏ  được vẩy công phu, khéo léo lên giá vẽ. Nhưng cũng đủ làm cho sự nhung nhớ, thèm thuồng đến nao lòng.

  Đêm nay, Còi lại lên lịch hẹn với Z7 nhưng tại Maxim”s.
  Z7 đã đến từ trước. Mái tóc nhuộm vàng bồng bềnh trên khuôn mặt bầu bĩnh, trắng muốt. Thoáng chút phân vân, Còi vội tiến đến bàn cô gái và vô tình đánh rơi gói thuốc lá gần chân cô gái. Còi xin lỗi về sự bất tiện này. Chưa kịp hiểu gì nhiều thì cặp mắt Còi trượt ngay vào cánh tay ngọc ngà, dường như là da mịn đẹp hơn cả hôm gặp trên máy bay. Còi khẽ cúi đầu, nói nhỏ :
-Cho tôi lại làm quen với cô một lần nữa nhé.
  Còi ngồi xuống chung bàn, giữ khoảng cách hợp lý như của hai người chưa hề yêu nhau và trao đổi, khai thác những thông tin cần thiết.
  Tiếng nhạc du dương. Z7 rạng rỡ nở nụ cười hàm tiếu, đôi mắt lá răm long lanh.
  Có gì đấy nhột nhạt từ gáy rồi lan xuống khắp bả vai Còi. Quay lại, Còi thấy một ông chủ trẻ X-men đang đắm đuối cười với Z7.
  Có vẻ không ổn rồi.
  Z7 vội sửa lại cổ áo khoét rộng, khéo léo che những điểm thừa thãi nhưng vẫn đủ phô ra những sự quyến rũ, ngọt ngào. Lát sau Z7 nháy mắt với Còi, đứng dậy đi về hướng phòng dành cho các quí bà. Quí ông X-men nhẹ nhàng như con báo vờn theo.
  Phía trên sân khấu, người nhạc công saxo chu miệng, phồng má ép hàng ria co cụm lại, vẫn miệt mài  thổi bài  “ Biển nhớ”. Dường như người nhạc công ấy không có chút khái niệm nào về thời gian, không gian xung quanh :
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya…

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

ĐIỆP VỤ CUỐI CÙNG



  Viên sếp  mật vụ  họ Trần lùn tịt trông giống như con tắc kè hoa đang cố bám vào chiếc  bàn làm việc rộng mênh mông. Có lẽ sinh khí của con người  hắn dồn hết cả để nuôi chiếc mũi to bè li ti những vằn máu. Y kết thúc :
-Ông đi được rồi đấy.
  Sò bị âm thầm hốt lên cơ quan mật vụ quốc gia, lặng lẽ cả lúc đi lẫn lúc được trả về. Gọi là cơ quan mật vụ bởi Sò chả biết họ làm những cái quái gì. Riêng viên sếp họ Trần sắm vai giám đốc kinh doanh tại công ty  Sò đang làm nên gã  biết y tý  chút. Nụ cười xởi lởi, thường trực trên khuôn mặt y  thường che giấu hoàn hảo bản chất giảo hoạt, chuyên nghề “ ném đá giấu tay “ để trục lợi. Y  dùng tiền chùa lân la với cánh báo chí  để được đăng bài ca ngợi tinh thần quốc tế vô sản của một chuyên gia Sô viết, gián tiếp đánh bóng  y nhưng  đồng thời  có thể  dùng lợi lộc, tiền bạc để nhử mồi, giật dây những  kẻ khác đến tận nhà những người không ăn cánh nhằm gây sức ép đến cùng.
  Đối với  những kẻ như y, mọi chuyện đều không phải để đùa.
  Bỗng dưng Sò bị gắn mác điệp viên, nhét vào tay nhiệm vụ bất khả thi : phải tìm cho ra và lấy lại bằng được những mảnh mật khẩu kích hoạt  giàn phóng hạt nhân đang nằm trong tay bọn khủng bố. Làm như thế nào là việc của Sò. Nếu không tìm ra được hoặc để sự việc này dây dưa kéo dài thì chỉ có Sò là kẻ duy nhất đã biết mật khẩu  nhưng cố ý giấu và gã sẽ bị trừng trị như một kẻ phản bội quốc gia- viên sếp mật vụ cảnh cáo.
  Sò thất thểu ra về.


-Chuyến bay  đến Vietnam mang số hiệu Bão táp sẽ khởi hành vào lúc…
  Sò vội vã khoác hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh nghiêm ngặt để chờ lên máy bay. Bây giờ Sò đã mang tên thuần Việt là Còi, còi cọc. Phải luôn thuộc làu điều này.
  Chiếc  máy bay  Bão táp rùng mình, ngóc đầu lao vun vút trên đường băng. Còi vội vàng nhắm mắt. Lúc mở mắt ra chạm ngay vào nụ cười xinh xắn của cô gái ngồi hàng kề bên. Còi thấy lâng lâng, dịu êm như được chúa đang cứu vớt. Nhất định sẽ lân la làm quen, lợi dụng cô gái đẹp đó làm mỹ nhân kế trong điệp vụ của Còi :
-Cô có nụ cười rất đẹp!
-Anh cũng là người Việt Nam ?
-Vâng. Tôi vừa được đặc cách làm xong  luận án tiến sĩ khoa học kinh tế. Tuy xa nhà có vài tháng  nhưng nhớ đến nao lòng.
-Chắc anh nhớ người yêu ? Cô gái cười ,hé lộ ra góc răng ngọc ngà trắng muốt đang e ấp trong đôi môi hồng  thơm tho, ngây ngất.
  Ái chà ! Đang định thăm dò hay chỉ là phép xã giao đây ? Còi giấu ngay phấn khích. Tim đập thình thịch rộn ràng dường như muốn lọt qua lồng ngực, trườn vào cổ áo trắng muốt, căng tròn phía trên trái tim của cô gái để kết  giao :
-Bây giờ nước mình đang đổi mới, làm việc gì cũng cần bằng cấp nên tôi dành thời gian để gắng học hành, chưa có người yêu cô ạ. Còn cô chắc cũng chưa có người yêu ?
- Anh thử đoán xem  - Cô gái thoáng lưỡng lự.
-Đoán chuyện người khác trong khi mình chưa biết gì nhiều thì cũng hơi kỳ, sợ thành kẻ ăn ốc nói mò.  Nhưng đảm bảo lần này  tôi đoán trúng, đó là cô đã có người yêu…  Bởi vì …cô rất đẹp. Cho dù cô chưa kịp yêu ai thì cũng ít nhất  có vài người đã thầm yêu  cô… À, mà quên. Nãy giờ tôi bối rối quá nên chưa kịp nói tên. Tôi tên là Còi- Quang Văn Còi.

                                                      Hết phần 1.
( Sò đổi tên người, tên địa danh ở nước ngoài thành tên tiếng Việt cho bạn bè VN dễ đọc. Không có ý gán ghép, bôi bác những người tốt việc tốt ở Việt nam. Còn trúng nhầm ngay  những kẻ xấu thì ráng chịu, mặc kệ.)

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

PHẢI DIỆT TẬN GỐC CẢ BẦY SÂU

Phải diệt tận gốc cả "bầy sâu"

Chủ Nhật, 12/01/2014 10:04
Link của bài trên báo Người lao động :

(NLĐO) - Bản án nghiêm khắc dành cho Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng và việc khởi tố vụ án “Cố ý làm lộ bí mật nhà nước” đã và đang từng bước làm tăng thêm niềm tin trong nhân dân.

Vụ án Vinalines là 1 trong những đại án tham nhũng lớn nhất được phanh phui và xét xử nhanh nhất. Nhưng điều bất ngờ và gây xôn xao dư luận không phải là số tiền tham nhũng, là cuộc giải cứu ông anh ruột bất thành của Dương Tự Trọng mà là lời khai chấn động của Dương Chí Dũng về một “ông anh” khác có chức có quyền ở Bộ Công an đã mật báo cho y bỏ trốn! Và cũng từ lời khai “nhận án tử hình rồi không còn gì để mất” của Dương Chí Dũng, đã dẫn đến một vụ án mới, vụ án " lộ bí mật quốc gia" khiến cơ quan chức năng phải khởi tố, đề nghị điều tra, xét xử.
Không biết còn điều gì bất ngờ sẽ xảy ra nữa không nhưng vết dầu loang toàn mùi tiền - quyền này có vẻ lan nhanh, lan nhanh theo cấp số nhân, lan nhanh theo giọt đồng tiền rỏ xuống...
Thực sự cũng chẳng phải bây giờ khi đại án tham nhũng mở ra người ta mới biết đến tệ nạn tham ô tham nhũng đã thách thức, gậm nhấm phá hủy và làm lụi tàn mọi thành quả công sức, niềm tin của bao người. Dường như từ lâu điều này đã thành tiền lệ, thành cách sống của một số người, nhóm người...Người ta ăn và ăn...bất chấp tất cả. Ai sống khác sẽ bị cô lập, lạc loài. Chúng kết bè, kết cánh tạo thành một thế lực có thể đè bẹp và san ủi tất cả những ai cản đường...
Vì thế mới có nhiều việc tréo ngoe, có nhiều việc trái luân thường đạo lý, có nhiều việc hại dân, phá nước, phá nhà có thể thấy nhãn tiền mà người ta vẫn có thể làm được ! " Máu tham hễ thấy hơi đồng là mê", "Nén bạc đâm toạc tờ giấy" ! Những nỗi oan ức bị vùi dập...
Vụ án này mở ra vụ án khác, không biết sẽ kéo dài đến đâu nhưng rõ ràng sự phanh phui, xử lý các đại án tham nhũng đang như thắp lại từng ngọn nến niềm tin, những khuôn mặt từng cúi xuống, ngoảnh lưng nay đã ngước lên, nhìn lại và hy vọng...
Và trong khi những vụ án lớn đang xét xử, không phải không còn có những kẻ tham nhũng "chưa bị lộ", vẫn đang lợi dụng quyền lực để kiếm tiền. Cũng có thể chúng e dè một chút để nghe ngóng mà cũng có thể chúng cười khẩy phớt lờ vì nghĩ rằng: rồi cũng chỉ là cơn gió thoảng qua, chỉ là đánh điểm, rung cây nhát khỉ mà thôi ! Chỉ những con sâu ở cành mới rụng, bọn sâu ở gốc vững chãi còn lâu! Và bầy sâu gộc rúc vào gốc cây, ôm lấy thân cây kết thành bè làm sao dỡ nổi !
Bởi vậy cần phải có sự quyết tâm mạnh mẽ, lâu dài  hơn nữa trong cuộc chiến chống tham nhũng đầy cam go thách thức này. Phải diệt tận gốc cả bầy sâu đang làm băng hoại xã hội, lủng đoạn nền kinh tế để niềm tin vào một tương lai tươi sáng của đất nước được thắp lại trong lòng bao người dân Việt.

Kim Ngân


( Tôi chép lại bài của Kim Ngân trên báo NLĐ để các bạn tham khảo )