Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

CÁI GÌ KHÔNG CẤM – ANH CỨ LÀM


13:33 29 thg 9 2012

     1/  Ngồi bên cạnh cô bạn thời trước @ mà anh cứ nói chuyện ầm ừ, lang thang. Thi thoảng ánh mắt anh như con thằn lằn sục sạo, luồn sâu trong cổ áo bạn. Trong đầu anh lộn xộn cố nhớ lại bài toán đạo hàm- tích phân khi kiểm kê mấy tẹc xăng dầu, lại thêm bấn loạn nghĩ  tới việc đến chỗ nào cho tiết kiệm điện đóm. Bất chợt nghe nhắc nhẹ : “Anh bỏ tay ra chứ? ”.
   Sượng sùng, anh nhõng nhẽo ngó quanh :
    - Cái gì không ai bảo cấm thì anh đây cứ làm.

     2/ Cố gắng chạy chiếc xe lọc xọc, vọt trên trăm cây số về SG để kịp gởi hình cho “ông trẻ” tổ trưởng, anh thấy hơi nặng bụng. Đêm khuya lộng gió, ướt át đẫm tình. Không thấy biển cấm nào trên những hàng cây dọc theo bờ kinh yên ắng. Anh lẩm bẩm:” Chỗ nào không thấy cấm, ta cứ tự nhiên, về sau này biết đâu lại là việc làm tốt- tốt làm”.
 Hạnh phúc trong tầm tay . Anh sảng khoái, đắc chí và sung sướng. Thế là nhẹ cả người lẫn xe.

   3/  Sáng dậy còn ngái ngủ, anh vội vã đi làm. Dọc đường cứ thắc mắc liệu có phải luật đi bên trái của xứ Ăng-lê  là do ảnh hưởng nặng nề kiểu hiệp sĩ thời trung cổ thuận tay phải? Bỗng nghe tiếng tuýt còi một phát. Anh thấy chú cảnh sát đưa cây gậy chỉ vô người vọt chạy đằng trước, rồi lại quẹo xuống chỉ vào anh. Anh ngó lại thấy đèn vẫn xanh,một vài người còn ào chạy xe qua. Tính giở bài cũ : “ Không thấy rõ biển cấm nào…” nhưng thấy mấy ngón tay của chú cảnh sát chào anh kiểu cong cong lấy lệ. Thôi, nguy to rồi. Tính sơ sơ thà tốn vài chục cũng còn hơn tốn 200.000đ cộng với nửa ngày lê la kho bạc cộng với cái đồn...Lo. Anh cười nịnh nhăn nhở, ỉ ôi. Rồi lẹ làng dúi tờ 50.000đ vào xấp biên bản.
 Chú cảnh sát nghiêm khắc nhưng còn thương anh, gọn lỏn : “ Biến!”.

   TeQ