Cặm cụi làm việc mãi cho những kẻ khác lo họp
hành đoàn thể để bới móc, phê và xét hạ loại những người khác; cho những thân
tín của các xếp lo chạy mánh và thục bida… gã vẫn bị các xếp chê bai thậm tệ, vẫn
nhét thêm việc của người khác với lý do gã có bằng đại học, do tinh giảm biên
chế v.v và v.v
Thậm chí ngay như chuyện sét đánh tan mái nhà
điện phân mới làm, thân nhân bịnh chết …giám đốc cũng kêu gã lên để đổ thừa. GĐ
bảo ba mày từng giúp tụi tao. Ba mẹ mày mất rồi, tụi tao cũng đã giúp đỡ chị em
mày nhiều lắm (???). Không hiểu vong hồn
ba mẹ mày hiểu lầm, có quở trách chúng
tao không mà dạo này gia đình tụi tao gặp
rủi ro, em trai tao chết đột ngột…(???)
Đến nước này gã thấy cần phải rời bỏ cty là điều
tốt nhất.
Lúc ba mẹ gã còn sống , họ đến xun xoe, khiêm
tốn.
Lúc có chút bổng lộc, phong phanh sẽ được thăng chức, họ
trở nên vênh váo, hợm hĩnh và u mê tin
vào dị đoan.
Gã đi
tìm chỗ làm mới và làm đơn lên Ban giám đốc xin chuyển công tác. Các xếp bắt viết đến lần
thứ 3 trong đơn xin chuyển công tác, rằng ngoài lý do không đủ sức khỏe,hoàn cảnh
gia đình khó khăn , trình độ hạn chế như gã viết, gã phải ghi rõ cam kết không
khiếu nại bất cứ chuyện gì về sau, rằng phải viết cám ơn sự giúp đỡ tận tình nhiều mặt của BGĐ trong thời gian qua… thì họ mới làm giấy chuyển
công tác đến cơ quan khác.
Họ bảo phải viết vậy không thì vong hồn
ba mẹ mày quở trách, lãnh đạo sẽ kỷ luật họ (???).
Lãnh đạo
nào sẽ kỷ luật họ chuyện cỏn con
khi một gã bốc xếp, đẩy xe rùa làm đơn xin chuyển công tác đã ghi
rõ như thế ? Lúc trước xin xuống làm lao động trực tiếp, gã cũng phải làm đi làm lại lá đơn mấy lần theo
yêu cầu của của họ với lý do sợ lãnh đạo
kỷ luật, sợ gã tráo trở….
Vẫn chưa hài lòng khi gã viết như yêu cầu, họ
kêu viết lại lần nữa.
Không
hiểu nổi những con người này.
Gã sẽ vứt
bỏ mọi thứ , sẽ ra đi. Chẳng cần phí lời làm gì. Kệ họ.
Gã đã bị
cắt thưởng, thưởng lúc đó nhiều hơn lương vài lần.
Lương ít ỏi, gã phải ăn toàn bánh mì đặc,ăn đồ
ngọt và uống nước thật nhiều cho bớt cảm giác đói để có đủ sức làm nặng.
Về xin tiền chị, chị nhăn & la hoài. Ký sổ
quán thêm thì không dám vì gã đã hứa trả tiền quán vào kỳ lãnh lương nhưng chưa
trả được.
Chưa
bao giờ gã cảm thấy ham muốn, thèm khát những tờ giấy bạc như lúc đó.
Hy vọng lóe lên khi
bộ tứ của công ty tổ chức giải thể thao, giao cho đoàn thanh niên làm chủ xị.
Giải 2,3 được an ủi bằng
tiền . Đoạt giải 1 lại hoành tráng hơn : có những chỉ vàng leng keng. Gã hy vọng, hăm hở đăng ký thi
đấu bóng bàn đơn và đôi. Hy vọng và hy vọng.
Nhập cuộc . Cù cưa
dây dưa, lúc cầm vợt bằng tay trái hoặc tay phải tùy đối thủ cần phải loại, gã
lọt vào các vòng trong một cách làng
nhàng. Có người bảo gã “ăn hên”.
Đến vòng đụng phải
Phong- một tay trống đỏm dáng của đội văn nghệ cty - gã vấp phải khó khăn thực sự. Ngay séc đầu , Phong ào ạt giậm chân tiu như bổ củi. Gã phải gác vợt dưới 15 điểm. Séc 2,
gã tăng tốc tay ve, cò cưa đẩy về trái tay Phong. Tỷ số cân bằng 1-1. Sắp được
ké chút tiền thưởng, gã hưng phấn tung vài trò tiểu xảo nên luôn so kè, dẫn điểm
trước Phong. Phong khiếu nại việc gã xẹc giấu bóng, gã khiếu nại lại việc Phong xẹc giậm
chân huỳnh huỵch. Trọng tài nhắc nhở cả hai.
Bất ngờ gã đổi kiểu chơi, liên tục đổi tay cầm vợt- lúc tay phải
lúc tay trái , ve đập vụng vít. Mọi người cười ồ khi Phong dính cú đập
tay trái. Mặt phừng phừng, Phong khiếu nại. Nhưng đâu có điều luật nào bắt buộc
phải luôn tung bóng cao quá đầu 0,5m hay cấm đấu thủ chơi bằng cả hai tay. Thấy
đối thủ đang nao núng lùi xa bàn trái với
sở trường, gã quyết tâm dứt điểm bằng tay phải. Những cú đập liên tục , đôi lúc
lại bỏ nhỏ đã kết thúc séc đấu.
Gã đã có tiền đủ để
không ký sổ nợ trong nửa tháng. Nhưng cũng phải nghe những tiếng chửi thề khá tục
tĩu của Phong .
Sắp chạm vào những
chỉ vàng leng keng
Hy vọng đoạt giải bằng vàng cứ óng mượt lên trong đầu gã. Chỉ
nghĩ thôi cũng thấy sướng.
Nhưng kẻ đối đầu gã
để ẳm vàng lại là Ngọc.
Ngọc là đấu thủ từng
có hạng ở cấp phường hay quận gì đó, ở đẳng
cấp trên cơ gã rất xa. Ai cũng đoán những giải thưởng do Đoàn TN cty chủ
xướng chỉ để dành cho Ngọc được ôm nhiều nhất – những chỉ vàng và cả cô bí thư
đoàn cty. Thậm chí có những ý kiến đề
nghị không cho Ngọc tham dự với lý do đây chỉ là giải phong trào.
Gã bồn chồn, lo lắng vì vàng, vì ngán Ngọc. Gã
không dám giỡn mặt cầm vợt bằng tay trái nữa.
Vào cuộc như đi dạo mát nhưng những cú xẹc áp phê biến hóa, liền sau đó là những cú liên
hoàn moi- giật- bạt đầy uy lực của Ngọc khiến gã chúi nhủi đỡ như con lật đật. Những
cú đỡ bóng thi nhau vọt lên trần nhà, không thì lại rúc lưới. Phe gà nhà đông
đúc vỗ tay rào rào tán thưởng Ngọc. Những tiếng huýt sáo , la ó gã. Ham đỡ bóng
nên gã bị té , cùi chỏ đau ê ẩm.
Séc thứ hai còn có
nguy cơ thua thê thảm dưới xa 10 điểm.
Gã phải đổi chiến
thuật. Xin nghỉ giải lao giữa séc để dây dưa lâu thua.
Cây vợt mút gã đang
cầm chỉ hù được người mới chơi bóng bàn. Còn để chống đỡ với người có kỹ thuật
bài bản thì thật sự là một thảm họa.
Chớp nhoáng trong đầu,
gã lượm cây vợt gai cũ rách của thằng bạn & lột một mặt gai cho còn trơ gỗ.
Trọng tài cười khì, đồng ý cho gã sử dụng vợt này.
Những tiếng cốc cốc
rõ to, đường trả bóng xoáy là đà như người
say rượu khiến lúc đầu gã giật mình còn
hơn Ngọc . Những cú ép phê, giật của Ngọc không dễ kết thúc được nhanh như séc đầu. Gã cố gắng bám đuổi điểm theo Ngọc . Ngọc
thua sát nút séc này chủ yếu do vẫn còn ham biểu diễn những đường
bóng đẹp cho cô người yêu đương kim bí thư đoàn cty “ lé” mắt xem.
Séc cuối cùng - séc của vàng, đôi bên đều quyết đấu.
Gặp đối thủ quá năng
ký, cửa thắng mong manh sợi tóc, gã không còn gì để mất thêm. Gần như đã thua,
gã vẫn có chút tiền. Nếu may mắn thắng,
gã sẽ có một giấc mơ bằng vàng. Gã sẽ chẳng
cần quan tâm đến việc phải viết lại lần thứ 3 lá đơn xin chuyển công tác ghi để thỏa
mãn những yêu cầu kỳ quái của BGĐ. Gã sẽ vứt bỏ hết những tiêu chuẩn, chế
độ của NLĐ và ung dung rời bỏ cty. Người
gã như đã được thư giãn.
Những tính toán, những đường gài bóng hoặc đẩy ra các mép bàn, những cú giật-bạt-rờ
ve- tiu thay đổi liên tục cùng với ôm bàn đôi công… đôi bên đều tung ra hết.
Một bên sẽ mất sĩ diện
khi để thua kẻ yếu . Bên còn lại quá ham được cầm chỉ vàng.
Cả hai hùng hục bạt ngược đỡ xuôi, té chổng vó hay giật trúng cạnh
bàn đau điếng. Có lúc lại ham đỡ bóng,
quá đà ôm chầm cả người xem. Khán giả cười
ồ ồ, hò hét hưng phấn.
Gã đểu giả tung ra
chiêu trò còn nhiều hơn lúc làm thủ môn chụp phạt 11m: “xí ” uống nước, lau
bàn, kéo quần…nhằm gây ức chế đối thủ.
Gã đeo bám , rút bớt khoảng cách điểm, leo được đến 20-20. Công bằng mà nói,
càng về sau Ngọc tự sát nhiều hơn gã .
Chỉ còn 02 điểm thắng
thua nhưng vẫn so kè chưa ai đạt được. Đầu gối gã hơi run, thoáng nghĩ : thua đến
nơi rồi.
Hai quả giật , bạt
hiểm hóc cuối cùng của Ngọc đều ra ngoài mép bàn. Vỡ òa.
Gã vứt vợt, nhảy cẫng lên sung sướng.
Ngọc đập gãy cây vợt,
ôm mặt khóc nức nở. Cô bí thư đoàn người yêu vội ào ra lau nước mắt, ôm và dìu
Ngọc đi. Mọi người sững sờ nhìn theo, im
lặng.
Trở về nhà, người gã
đau ê ẩm. Mu bàn tay dính dăm bào ở cạnh bàn đau buốt, rỉ máu. Gã phải lấy nhíp nhổ , nặn
ra từng tý một.
Một vài kẻ nhao nhao
khiếu nại Ban tổ chức không xong nên
xoay ra ép rủ gã đánh độ. Gã biết gã sẽ thua nhiều người nhưng gã chỉ muốn thua
Ngọc. Bởi thực sự Ngọc ở đẳng cấp trên
gã rất nhiều.
Thế nhưng Ngọc nói không bao giờ cầm vợt nữa. Ít lâu sau Ngọc
với cô bí thư đoàn cty đã cưới nhau.
Còn gã ?
Các giải đơn và đôi đã
đủ cho gã làm lộ phí ít ỏi trong vài
tháng để kiếm chỗ làm mới.
Và không bao giờ quay lại làm ở cty cũ.