Chiếc máy bay Bão táp giảm độ cao, lượn lờ giữa đám mây bạc đang lang thang trên sợi nước to trắng đục. Nó là là trườn trên các nóc nhà lô nhô, hạ cánh xuống sân bay Tân sơn nhứt . Vái trời cho các ông bà điều khiển đài không lưu đừng bận tranh cãi việc hạ cánh hoặc cất cánh theo hướng nào, hướng Đông hay hướng Tây. Và vái cho cả ông phi công nữa, đừng bị nhầm.
Máy bay nảy mình giật giật mấy cái rồi trườn xuống đáp nhẹ nhàng trên đường băng.
Nắng vàng rực rỡ mở toang cửa. Khoan khoái vươn người.
Còi thầm reo lên : “ Mình an toàn rồi”.
-Của tao. Thằng ròm nhách đó.
-Đ.M. Con nhỏ tóc vàng kia là của tao. Tụi bay đừng có bày đặt xớ rớ vô à.
Cả một đám đông chừng hơn chục người reo vang, tíu tít phóng tới đón chào còn hơn cả người thân ở bên ngoài cổng sân bay.
Còi đã chu đáo vẹt nhóm tài xế taxi chèo kéo khách trong sân bay, thu xếp cho cô gái lên một chiếc xe và không quên xin lại địa chỉ. Thấy cảnh nồng nhiệt đón khách của các bác được kêu là Hoda ôm đó, Còi bỗng lưng lưng muốn xúc động. Không ngờ tầng lớp bình dân mà lại nhiệt tình, chân phương đến thế.
Có cả tiền tỉ tỉ trong tài khoản ở nước ngoài nhưng Còi thích đi xe ôm bình dân nhằm dễ bề che dấu điệp vụ tuyệt mật. Thực ra ngồi honda ôm trung chuyển vòng vèo qua nhiều bến, Còi có cảm giác có lẽ mình giống như khoảnh ruộng bỏ hoang được các bác ấy sang tên đổi chủ nhiều lần để phát canh thu tô. Nhưng không sao. Được lòng vòng ngắm phố phường, cảnh quê xứ lạ cũng đã làm cho Còi thỏa thuê rửa mắt. Nhiều cái lạ lắm. Chiếc áo dài trắng phất phơ của một cô gái cỡi xe dạo phố nom có vẻ kín cổ cao tường lại kín đáo phô bày sức sống ngồn ngộn, đầy tú ụ và cả lườn áo mỡ màng.
Còi thấy yêu con gái Việt nam lắm. Yêu ai chưa thể biết được… tên.
Bây giờ Còi phải tìm chỗ trú thân vững vàng, một công việc phù hợp cái đã.
Là điệp viên kiên định bẩm sinh, Còi không thể sớm ngã lòng trước gái đẹp và đồng tiền.
Lân la sắm nhiều vai nhưng tuyệt đối tránh vai con nhà nông dân “ bần cố nông” bởi vì cạo chân Còi cả ngày cũng chả ra tý mốc. Cuối cùng Còi đã tự cài cắm được vào trong một gia đình cán bộ trung cao cấp đang cư ngụ trong căn nhà cấp 4 đầy mối mọt tại Quận 3.
Một lý lịch hoàn hảo để Còi ẩn mình.
Tai vách mạch rừng, có lần Còi khá ngạc nhiên nghe trộm được một chuyện. Chả là Còi thấy một số ông được kêu là giám đốc gì đó đi lòng vòng trong căn nhà rồi khẽ khọt với ba Còi ( tức là ông chủ nhà mà Còi đang cài cắm) : “ Anh và tụi em đã gian khổ, cống hiến bao năm rồi. Căn nhà này chả biết sập lúc nào. Anh cho người sửa lại, đúc lầu cho chắc chắn, rộng rãi. Anh là lãnh đạo, có đi đầu trong việc này thì tụi em mới dám xây sửa nhà của tụi em…”. Thế nhưng ba Còi đã không đồng ý. Vào những đêm khuya yên tĩnh, nghe rõ tiếng mọt hòa tấu kêu kèn kẹt, thật vui tai.
Ở các nước đã ghé qua, Còi thấy hầu hết các gia đình cán bộ cách mạng lẫn cán bộ tư bản gộc thường ở những nhà lầu, biệt thự nguy nga hoặc xài tiền như nước chứ đâu như gia đình ông bà này. Hay họ cũng đang làm điệp viên như Còi ? Phải cảnh giác cao mới được.
Có bằng tiến sĩ ma nên Còi bỏ qua những việc làm (job) ở trường đại học, viện nghiên cứu để dễ dàng xin vào làm nhân viên rồi sau đó xuống làm bốc xếp ở một công ty. Lúc đầu khá mệt mỏi nhưng rồi cũng quen mau. Sau này Còi vô cùng tự hào với diệu kế này vì việc vô sản hóa, đi xuống làm việc tại cơ sở để gần gũi dân lại là chủ trương, phương châm lớn của nước sở tại và nhất là góp phần lớn vào thành công điệp vụ của Còi.
Đã là điệp viên hoàn hảo thì phải chọn công việc phù hợp nhất, tránh những sơ hở chết người. Chứ sao nữa? Có một ông tướng tình báo kiệt xuất đã khoác áo nhà báo “ phản động” sắc bén trong nhiều năm cứ như suốt đời ung dung dắt chó bẹc giê đi dạo chơi đó. Nhưng không phải thấy cái gì có chữ đuôi “ báo, báo” là vội bắt chước ông ấy nha.
Lầm !
Cô gái đi chung máy bay với Còi đã nhanh chóng được đặt mật danh là Z7.
Phải, Z7.
Đó là việc đầu tiên phải làm của một người mật vụ.
Nhà hàng Maxim”s tọa lạc trên góc phố Đồng khởi yên tĩnh.
Hàng đêm, thực khách lịch sự nhâm nhi bên ly rượu vừa có thể lắng nghe tiếng dương cầm thánh thót, tiếng saxo khàn khàn… của những nhạc công duyên dáng, chăm chỉ trên một sân khấu nhỏ ấm áp.
Còi dành mấy ngày đầu lân la đi kiếm điểm hẹn thuận tiện với Z7, ngẫu nhiên phát hiện ra trên đường Đồng khởi có nhà hàng Maxim”s và gần đó có một phòng tranh nhỏ. Phòng tranh này chủ yếu trưng những bức tranh chép từ những tranh của các họa sĩ nổi tiếng như Levital, Cramskoi…Lần đầu tiên Còi biết thêm nhiều điều mới lạ. Bức tranh “ Mùa thu” tuyệt đẹp vẽ một đôi tình nhân khoác sát vai nhau, yên lặng sánh đôi trên thảm lá vàng rực rỡ, nồng nàn; giữa làn gió heo may len lỏi thổi vạt khăn choàng của cô gái. Khi đến gần thấy rõ đó chỉ là những cục màu to nhỏ được vẩy công phu, khéo léo lên giá vẽ. Nhưng cũng đủ làm cho sự nhung nhớ, thèm thuồng đến nao lòng.
Đêm nay, Còi lại lên lịch hẹn với Z7 nhưng tại Maxim”s.
Z7 đã đến từ trước. Mái tóc nhuộm vàng bồng bềnh trên khuôn mặt bầu bĩnh, trắng muốt. Thoáng chút phân vân, Còi vội tiến đến bàn cô gái và vô tình đánh rơi gói thuốc lá gần chân cô gái. Còi xin lỗi về sự bất tiện này. Chưa kịp hiểu gì nhiều thì cặp mắt Còi trượt ngay vào cánh tay ngọc ngà, dường như là da mịn đẹp hơn cả hôm gặp trên máy bay. Còi khẽ cúi đầu, nói nhỏ :
-Cho tôi lại làm quen với cô một lần nữa nhé.
Còi ngồi xuống chung bàn, giữ khoảng cách hợp lý như của hai người chưa hề yêu nhau và trao đổi, khai thác những thông tin cần thiết.
Tiếng nhạc du dương. Z7 rạng rỡ nở nụ cười hàm tiếu, đôi mắt lá răm long lanh.
Có gì đấy nhột nhạt từ gáy rồi lan xuống khắp bả vai Còi. Quay lại, Còi thấy một ông chủ trẻ X-men đang đắm đuối cười với Z7.
Có vẻ không ổn rồi.
Z7 vội sửa lại cổ áo khoét rộng, khéo léo che những điểm thừa thãi nhưng vẫn đủ phô ra những sự quyến rũ, ngọt ngào. Lát sau Z7 nháy mắt với Còi, đứng dậy đi về hướng phòng dành cho các quí bà. Quí ông X-men nhẹ nhàng như con báo vờn theo.
Phía trên sân khấu, người nhạc công saxo chu miệng, phồng má ép hàng ria co cụm lại, vẫn miệt mài thổi bài “ Biển nhớ”. Dường như người nhạc công ấy không có chút khái niệm nào về thời gian, không gian xung quanh :
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya…