Anh có chở em được
không. Xe nhà hư, đi xe ôm xuống tỉnh tốn tiền quá. Không được hả. Nhớ nhé. Đây
chả cần.
Thế là anh phải thu
xếp làm xe ôm không chính chủ. Bực cả mình. Coi mấy ông bà thầy này hoài mà em vẫn
ham coi nữa.Ôi em. Ghét.
Thầy trắng trẻo, nhỏ
nhẹ, đặc biệt có ánh mắt giống như gái đẹp làm anh nhột nhột. Những điều thầy
gieo quẻ khúc triết, được họa hình bằng những góc điểm, mũi tên vả cả trầm bổng
uốn lượn giống hình sincos. Thần Cupid giương cung bằng mũi tên sáp. Đằng này, quẻ
aidô ( ISO) của thầy quá hoàn hảo.
Ra về, em lẩm bẩm
thì thào : thầy siêu quá. Anh thấy sao ?
Còn sao nữa ! Toàn
những việc em phải làm chứ giăng sao gì. Muốn có cái này phải làm những cái
khác . Thửa bùa vé 10.000đ để mong sung rụng hoài à. Anh nín khe. Biết
em.
Say men tình hồng ,
em bảo sẵn dịp chở luôn đến thấy mù, còn sớm mà. Thầy tuy mù nhưng rờ chỗ nào
ra tiền, nhà đất chỗ đó. Thấy phán, túm lại rằng, em phải cải tổ đổi mới tận
gốc, trước hết là đi tút cái mũi. Cái mũi hỉnh có làm ra bao nhiêu tiền thì
chồng hoặc người dưng sân si hứng hết. Đấy , thấy chưa ? Bao nhiêu tiền OX cũ
đều phá banh hết, ghét nhất là cúng tiền cho mấy con mẹ vé số õng ượt, môi xanh
móng đỏ.
Anh bảo sẽ tặng em
lá bùa tình yêu. Ma thì tin sái cổ. Nhưng giờ chở tiếp em đến thầy phép người Miên trắng
nha. Thầy còn lắm phong độ, lai láng văn thơ, vợ thầy xinh có lắm cũng chẳng
bằng em, chỉ than hoài. Em gái đủ các tuổi vàng các Cuốc ra , sau khi vào phòng
thầy phải cởi đồ còn hai mảnh hoặc một
mảnh, sẽ cảm thấy lâng lâng , đê mê như khi thấy hoàng tử Ếch cốm xứ Love. Giá
giải hạn tình buồn đến cả ngàn vàng- xí lộn- ngàn đô cơ đấy. Vợ thầy buồn như
chuồn chuồn phản phé : không có chuyện mất cả cái ngàn ký vàng đâu nhở .
Thôi, anh có chuyện
gấp. Về đi em. Thầy xuất chúng siêu nhơn
đã giỏi lại còn ở xa, lại còn được đui mù , nên làm các thánh cũng phải. Chứ ở
gần… Về!
Hai đứa ghé quán
café để anh hỏi lệ phí sửa mũi, các
khoản chi tiêu hàng tháng của bà mẹ đơn thân một con đang có nguy cơ bị bà cụ
độc tài hăm đuổi khỏi nhà vì ế hàng. Chời.
Dững nằm trên dưới hai chục chai.
-
Em có tính mượn tiền anh đâu mà anh kêu Giời. Đồ thỏ đế
. Hic.
Hãi . Anh sẽ buộc lòng phải xa em thôi. Hoàng
hôn tím lịm cả chân trời.
-
Anh là kẻ vô tích sự. Cờ đến tay mà cũng chẳng biết
phất. Biến đi.
-
Cán cờ nặng quá,
anh nhấc không nổi, bà chị ơi.
-
Nhảm !
-
Vậy em nghiêm tiếp nè. Các các thầy phán đều trúng ý
chị tắp lự, là số bà chị phải sống xa
gia đình,xa anh em, xuất ngoại được thì tốt hơn cả . Thế anh Teo huyền bẩu
thương con chị như con ruột thì sao ? Kén ? Hay sợ diễm tình đa phương : con
em, con anh và con của tập thể chúng ta.
-
…
-
Hì hì. Thế còn thằng Tây ? Nói thiệt, khi em nhờ anh
chat với nó bằng tiếng Ăng lê xộc xệch, anh có cảm giác mình đang bị biến thái
dần. Hóa ra nó biết được cả tiếng Việt.
-
Nó bảo với em nó không có tiền nhiều, chỉ lo được 500
đô mỗi tháng. Rồi sẽ bảo lãnh em đi. Nó kêu em lên khách sạn để bàn tiếp. Em
sợ.
-
Phải vậy không ? Dưng anh thấy cái bác tên Lộc phù hợp
với em nhứt…
-
Em chỉ yêu anh thôi.
-
Cám ơn, em không dám chị à. Em đang nói…bác Lộc chết
vợ, cùng theo đạo như chị. Hay chị lên gặp cha xứ trình bày cho rõ xem sao.
Tuổi càng tăng, cơ hội được thù chồng càng giảm.
-
Đây nói cho biết nhá. Nhiều boy xin được chết đấy . Có
cả vũ sư, nhà thơ nữa à. Còn bác Lộc rất galăng, bản lĩnh và chiều em. Anh chỉ
đáng xách dép. Bác ý cho em xem rất nhiều hình, thơ của xì – tin lẫn đại tỷ iu
bác ý . Nhưng bác ý chỉ thích em. Có điều da bác hơi nhăn.
-
Ôi dào . Vẽ hươu cỏn
thành tuần lộc có sừng dài. Có nhiều người rất ghét,coi thường một người
và người đó lại có rất nhiều người khác thương yêu. Bình thường thôi.
-
Còn anh là thằng ngu, thằng bạc nhược. Suốt đời bị
người khác ăn hiếp mà chỉ biết than với thở. Ngay cả đám ngụy gốc sai một cái
là cong lưng làm. Nhờ chở đi có một tý mà cũng phải xin nghỉ phép. Lợi với chả
lộc.
-
Hihi. Bà chị với em đều có lợi hết, nhưng răng không
còn chiều được. Mẻ và lung lơ nhiều rồi
. Mà ai bảo việc ăn cùng với hiếp là dễ hả bà chị.
-
Hihihi.
Chuyện kể xuýt đúng hoàn toàn sự thật.