Đã lâu rồi mình không
có thói quen đọc sách báo hàng ngày. Nhưng những lúc rảnh rang, đôi chân cứ tự
nhiên đưa đẩy đến các tiệm sách mặc dù cái đầu đã lẩm bẩm trước đó :” Đừng đến
! Tốn tiền. Để dành tiền uống café “. Biết
vậy nên chủ yếu tới tiệm sách cũ, đỡ xót tiền vô lý. Chủ yếu để hưởng thói quen
được lựa sách.
Mua về nhiều cuốn chả đọc. Vài năm sau lại đem cân ký bán.
Cách đây khoảng hai
tháng , mình được gặp một người đàn ông phong nhã, lịch sự tại một tiệm sách cũ
. Ông khoảng 60 tuổi, hồng hào, ăn nói khúc triết, nhỏ nhẹ. Cũng ngẫu nhiên.
Lúc đó tiệm sách nhỏ đang yên tĩnh bỗng ào đến 05-06 người chen lấn, lựa sách.
Sợ chả bõ công tiết kiệm được vài đồng tiền sách mà lại mất trắng con xe máy dựng
trước tiệm nên mình đã ra ngoài ngồi canh xe. Rảnh rỗi nên tò mò ngó ông đang chăm
chú lật những cuốn sách dày cộm về kinh dịch, chu dịch…gì đó. Thấy có người
nhìn, ông bắt chuyện làm quen.
Ông hỏi han, giảng giải
và mình ngồi nghe.
Ông nói về tử vi, xem
quẻ, chu dịch chu diếc… cái chi chi đó mà chả hiểu kịp và cũng chả muốn hiểu.
Lúc này trong đầu chỉ canh me chiếc xe
khỏi bị mất trộm.
Thấy giọng nói hay
hay nên mình tò mò hỏi thêm về tử vi, tướng
số . Bởi từ lúc nhỏ đến lớn , hết mẹ đến chị lấy tử vi cho mình, thầy nào cũng
phán như mơ : Có tài kinh bang tế thế, có tài thao lược ,luôn được qúi nhân phù
trợ…. Nhưng luôn thòng những câu như : nhưng số vất vả, lên voi xuống chó nhiều
lần… Nghe những điệp khúc giống như tử vi của những người khác. Thậm chí có thầy
còn phán chắc như bắp, rằng về sau sẽ làm đến chủ tịch, không nói rõ chủ tịch
gì. Cả nhà vui cứ chọc ghẹo : ngày sau mình có chức vụ lớn lắm, chắc làm đến chủ
tịch ấp.
Ông hỏi ngày giờ sinh tháng đẻ, tuổi của mình rồi lấy giấy viết ra ghi chép & vẽ
cái gì đó.
Mình thắc mắc : tử vi
hay nói chung chung , ná ná giống nhau, có lẽ không chính xác.
Ông nhẹ nhàng bảo :
tử vi chỉ là chuyện bình thường, nhiều
người cũng có thể chấm được. Thế rồi ông
cắt nghĩa và giảng giải thêm về việc mà ông đang nghiên cứu. Mình chỉ nhớ mang
máng , đại ý : Vào thời nhà Đường cực thịnh, tư tưởng học thuật này đã hoàn chỉnh . Năm năm trăm ( gì nhỉ) được
coi là năm khai sinh thời đại mới bởi nó luôn đúng về sau này. Nó gồm hai nhánh
: tử vi và nhánh ( quái gì nhỉ, mình chả nhớ). Tử vi chỉ là chuyện bình thường,
nhánh kia mới quan trọng : ” Nó cần thiết , giúp cho cậu sống có ích cho bản thân và cho xã hội
“. Ông chỉ mấy cuốn sách trên giá sách và bảo mình nên đọc. ( Chắc ông tưởng
mình ham đọc sách ?). Và nếu muốn quan tâm, hiểu rõ hơn thì đến gặp ông, ông sẽ
hướng dẫn cho.
Vừa liếc mắt canh chừng xe, vừa cám ơn ông. Mình
lễ phép : Em chỉ sợ học không đến nơi đến chốn dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Công việc
hàng ngày phải lang thang trên đường nhiều hơn ngồi một chỗ, học khó lắm .
Thực sự mình nghĩ mình đang đi xuống gần cuối
dốc một con đường rồi. Chưa đến 50 tuổi mà đầu óc còn lụ khụ hơn ông cụ 80 tuổi.
Cần thiết điều gì hơn nữa ngoài việc kiếm sống hàng ngày. Đổ bệnh tật xuống mới
đáng sợ hơn.
Kể cũng lạ. Loang loáng vài phút sau, mình chả
thấy ông đâu cả. Nhưng xe mình vẫn còn.
Hôm nay thì vào được blog của Quang Trần rồi nè!
Trả lờiXóaVậy hả?
XóaPink khỏe chưa ? Hình như bạn bị ốm ?
Vậy hả?
Trả lờiXóaPink khỏe chưa ? Hình như bạn bị ốm ?
Cứ lên mạng mà xem Quang Trần ạ, đảm bảo...sai tuốt luốt luôn.
Trả lờiXóaVà đảm bảo Quang Trần cũng sai nốt.
Xóa