18:48 21 thg 11 2012
Thò
đầu bỗng loá mắt thấy các em Tây đang thoải mái phơi bờ-ki-ni cạnh hồ bơi trong
toà nhà yên tĩnh. Thụt cổ vội vàng quay lại vì biết đã đi lầm phòng làm việc
của cô bạn của thời SV . Gớm, Tây nó tự nhiên thế. Ai làm cứ vô phòng làm, ai
muốn phơi đùi thì cứ ra hồ kế bên. Bỗng nghe tiếng gọi của cô bạn M, đã bao
nhiêu năm mà tôi vẫn nhận ra. Bạn đang làm tại một cơ quan thuộc World Bank .
Hai đứa hàn huyên tâm sự chuyện đời xưa, chuyện đời nay. Ra về bạn còn tặng hai
cuốn sách mà bạn vừa biên soạn.
Nhìn dòng đề tặng kèm chữ ký còn thơm mùi giấy mực mới , lòng bồi hồi nhớ bao
kỷ niệm đã qua.
Cũng
dài thêm vài dòng cơ sự. Thời đó, tôi còn là thằng SV tóc tai dài thườn thượt
rễ tre, da trắng xanh. Khoái sách vở, mùi thư viện nên thân luôn cô bạn. Chẳng
phải quá ham sách mà do từ thời cuối cấp 3 đã thấm thía “đòn” từ hai thầy chủ nhiệm,
nên tự hứa sẽ không thèm cãi, không thèm yêu vớ vẩn cho hao, tổn thọ.Thầy chủ
nhiệm năm lớp 11 ghi vào học bạ ” hạnh kiểm xấu, vô lễ “ và đề nghị cho ở lại
lớp chỉ vì tôi ngứa mắt với thầy tác phong lôm côm, khoái cua gái lại hay
nẹt học sinh bằng “ đạo đức CM”. Thế là tôi
tranh cãi tay đôi với thầy. BGH ngạc nhiên vì các môn học tôi đều đạt loại khá
trở lên.
Thoát nạn vạ miệng, lên lớp 12 lại xui xẻo gặp thầy CN yêu học sinh nên ghen
sảng.Tôi vô tình nhưng khoái vẽ, ném thơ lung tung cho lũ con gái đọc xong rồi
rúc rích.Sau ngày được tôi được xướng danh đã đạt giải nhất thi học sinh giỏi Anh Văn của
trường, cô bạn MT da trắng, tóc hơi vàng lại hay chép hộ bài, báo danh giùm… Bạn thường mỉm cười duyên, mơ màng vén mái tóc mỗi khi nhìn tôi. Chưa rõ bạn MT có muốn bắt
sống tôi không mà tôi đã có cảm giác muốn chui đầu vào rọ êm ấm rồi. Thầy chủ
nhiệm có lẽ còn muốn điên hơn, muốn khóc vì yêu quá vẻ non tơ của MT nên
truy sảng và đì tôi thẳng cánh đủ kiểu. Cuối năm tuy kết quả thi đạt loại giỏi
nhưng vì lời phê nhăng nhít, nặng nề của thầy vào học bạ nên tôi chỉ được xếp
loại trung bình. Cũng có phần ảnh hưởng khi tôi vào đại học.
Tu, không thèm yêu với hót, để tốt nghiệp ĐH xong muốn yêu ai thì yêu quách cho
rồi. Thế nhưng lại làm một vài cô SV tò mò. Có hôm đang đứng lựa sách gần lũ
con gái trong thư viện. Điện tắt tối thui, vài bàn tay sờ soạng xô đẩy,
có cái hôn bên má tôi mát lạnh, rồi những tiếng cười rinh rích mà chẳng
biết đứa nào. Lũ con gái đểu thật, chỉ dạn với bóng tối. Chúng muốn kiểm tra
...ấy mà. Tôi vờ không hiểu, không để ý nhưng nghĩ thầm: tớ mà học ĐH xong
thì cô nào còn muốn, tớ chiều từng em một, chiều ý tất… cho chừa.
Biết
tôi khoái đủ loại sách nên một hôm cô bạn thân M bảo tôi chở bạn đi đến chỗ có
nhiều sách hay lắm. Tin lời, tôi gò lưng đạp lòng vòng theo chỉ dẫn của bạn,
đến một căn nhà thuộc xóm lao động.Sách hay đâu chả thấy. Sau lời giới thiệu
với một anh chàng rằng tôi vừa đẹp giai lại học giỏi, con C.O.C.C xong thì cô
bạn say sưa cùng tán với anh kia về tổng hợp các đề tài đa dạng, từ ước mơ đến
tình yêu, Tôi bỗng trở thành kẻ dư thừa. Anh kia nhìn tôi khinh khỉnh, coi
thường. Thật sự anh này to con hơn, đẹp trai hơn tôi là cái chắc.
Vài
lần được rủ đi kiếm sách hay nhưng bị y chang như vậy, tôi bỗng nghi ngờ. Có phải
cô bạn đưa tôi lên cao để làm bức bình phong cho anh kia ghen, rồi vội yêu bạn
tôi hay sao... ?
Tôi
đánh bạo thắc mắc chuyện này với cô bạn. Bạn giận dữ bảo rằng tôi nghĩ bạn xấu
xa đến thế à . Những bài thơ say mộng tình của bạn với công xưởng,
với anh công nhân cùng cờ lê mỏ lết...mà bạn đưa tôi đọc cũng đủ ” tố “ rõ ràng
mà bạn không hề nhớ. Tôi thanh minh ngắt quãng, cố nói nhẹ những lý do khiến
tôi nghĩ như vậy và xin lỗi .
Bạn
lặng đi rồi bảo :
- Mình thấy anh ấy tuy chỉ là công nhân nhưng có nhiều ước
mơ hoài bão, sao hợp với mình quá. Anh ấy kể hoàn cảnh gia đình nghèo, là anh
lớn nên phải tự bươn chải phụ bố mẹ.Anh nói đang học bổ túc cấp 2, sẽ học lên
đại học. Anh còn đang học thêm tiếng Anh để nếu đi du học thì sẽ có vốn ngoại
ngữ ...
Nỗi bực dọc cũng dần tan biến khi nghe bạn tâm sự về
anh đó. Thật tội nghiệp cho bạn tôi đang yêu nên chỉ dùng ánh mắt, ít dùng tai
: bạn vào lúc bình thường cũng như tôi có thể phát hiện anh ta nói câu
tiếng Anh đơn giản nhưng sai bét, mặc dù bảo học tiếng Anh cả năm rồi .Nhưng
thôi, bước vào đường yêu có ai dám bảo mình sáng suốt.
Tôi không nói nhưng sẵn lòng làm bức bình phong cho tình yêu
của bạn.
Thế rồi những những cuộc đi chơi, những cuộc tranh luận tay
ba về tình yêu, sự nghiệp rôm rả. Đôi lúc tôi cố ý ca và tán cô bạn trong khi
cô bạn thường hay đồng phe với anh chàng kia . Bạn say tình mà. Nhiều khi
kết thúc bằng sự tức tối lẫn coi thường tôi của anh kia bằng cách anh ta vội
chở béng cô bạn tôi đi chơi riêng, quên cả phép lịch sự mời kiểu đãi môi.
Tôi để ý lần đầu được anh ta mời, bạn sung sướng leo
vội lên xe, quên cả tôi . Vài lần sau cũng có khi ngoảnh lại nhìn tôi ái ngại.
Có sao đâu. Đạp xe về một mình càng thoải mái, muốn làm gì thì làm, khỏi phải
đấu trí với yêu đương.
Gần kết thúc đợt thực tập mỗi đứa một nơi, tuy
ít gặp bạn hơn nhưng thấy bạn buồn, ít nói hay tư lự.Tình yêu và lời đáp đau
thương đây mà.Cố động viên bạn tốt nghiệp cho giói, tôi cũng còn phải lo
cho tôi suôn sẻ ra trường đúng hạn.
Cũng có chuyện cười một mình mãi. Hôm các
thầy cô ở hai trường ĐH( do trường tôi mời ) phản biện, đánh giá chuyên đề để
bạn nào đạt loại giỏi sẽ được nâng lên làm luận văn, khỏi phải thi.Nghe nhiều
đàn anh chị khoá trước rút kinh nghiệm bảo đừng có trình bày lan man, dễ bị gài
bẫy.Nhìn vẻ vờ vịt của một thầy hỏi lướt qua vài dữ liệu, con số tôi đã trình
bày, tôi biết sắp có bão, cần cẩn thận. Y chang như dự đoán, thầy là người cuối
cùng hỏi tôi lấy dữ liệu đó từ nguồn nào, sách nào..? Tôi dạ thưa, trích từ tác
phẩm, cụ thể là... chương , trang , dòng thứ... Các thầy cô gật gù cho qua phà.
Về nhà lật ra thấy tác phẩm, chương mấy thì đúng nhưng trang,dòng mấy... tôi
nói sai bét.
Hai đứa đều được 8 điểm, đủ để nâng cấp thành luận văn tốt
nghiệp. Nhưng tôi chọn con đường thi tốt nghiệp vì toàn bộ chuyên đề tôi đều vẽ
cho đẹp, sạch, vững lý chứ đem vào áp dụng thực tế thì có ma nó làm được. Từ
những số liệu lưu,khảo sát đánh giá ...ban đầu tôi đã xào nấu, phịa thêm rồi.
Thầy hướng dẫn cứ tiếc cho tôi đã bỏ phí chuyên đề, rằng đã được bảo vệ luận
văn còn khoẻ hơn thi...
Bài thi chuyên ngành được 10; bị gẫy các môn CNXHKH,
KTCT, chỉ được 7. Bạn bảo chút té xỉu, tưởng báo lầm kết quả của tôi.Bạn
đâu biết nhiều khi tranh luận, tôi cũng đã có câu trả lời nhưng vẫn hỏi bạn vì
bạn sôi nổi, nhiều ý kiến lạ và cũng vì để bạn vui.
Lúc chờ nhà trường phân công công tác, bạn hay
bảo tôi đạp xe chở bạn đi lòng vòng, không nhắc đến anh chàng kia nữa.Có hôm về
đến KTX rồi lại kêu tôi chở đi tiếp,nói rằng nhiều lúc muốn nghĩ đến cái
chết..Nỗi buồn của bạn sâu thăm thẳm. Tôi lo sốt vó, không biết anh kia đã ăn
được gì món ốc để giờ tôi tưởng tượng ra cảnh phải mang tiếng đi đổ
vỏ, dẫn đến cái chết của bạn thì...rầu quá. Lúc mẹ tôi còn sống, mẹ hay hỏi dò
: tôi với cô bạn mức độ tình cảm đến đâu, có vẻ quấn quýt nhau, có gì nói mẹ
trước để mẹ còn lo cho kịp. Mẹ bảo cô bạn không đẹp nhưng cũng được. Tôi kể hết
cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ giận dữ đòi cấm cửa cô bạn, nếu không nghe sẽ từ
tôi. Rốt cuộc cũng kẹt ở hai đầu nỗi lo. Sao mà nản thật.
Đến một hôm, bạn bảo tôi có muốn nghe bạn nói
không. Tôi lặng thinh. Quá khứ của bạn bè, tò mò nghe làm gì nhiều cho mệt
thêm. Hai đứa cần giữ sức khoẻ để bước vào đời viên chức.
Bạn xưng em, kêu tôi bằng anh chứ không xưng mình bạn
hay cậu tớ như trước. Rằng bạn đã yêu tôi từ lâu. Rằng tập thơ bạn viết là để
dành riêng cho tôi đọc. Rằng...
Tôi phản đối chuyện tập thơ của bạn, tuy tôi và anh
kia trùng tên nhưng rõ ràng không phải dành cho tôi. Tôi có bao giờ vào nhà máy
với cà –lê, mỏ lết đâu...
Gần gũi bạn bè, bên nhau an ủi với kiểu xưng hô
mình bạn, cậu tớ như xưa...bạn cũng dần hồi phục sau bão tình với anh công nhân
nơi bạn thực tập.
Sau lần được tặng sách, tôi với cô bạn thân còn gặp
nhau vài lần nữa, vào lúc hai đứa đều rảnh và có thể gặp. Thấy tôi vất vả,đen
khác xa trước, lại hay đi tứ tung, đối diện với nhiều rủi ro tại nạn và thù oán
cá nhân, bạn bảo nên thay đổi công việc. Nếu cần bạn sẽ giúp cho vì bạn cũng
có một số quen biết.
Lòng vô cùng cám ơn bạn. Bạn bè xa cách bao năm mà
vẫn là bạn thân của nhau, cho dù sau này cũng ít gặp. Và nếu có thể xảy ra, tôi
vẫn sẵn lòng một lần nữa làm bức bình phong tình yêu cho bạn. Nhưng ước gì tất
cả mọi việc đều tốt đẹp đến với bạn, với tôi và các bạn bè khác, vẫn hơn.
TRẦN QUANG
-
Lời phê vào học bạ của thầy chủ nhiệm năm lớp 11: “ Đạo
đức kém, nhiều lần vô lễ với giáo viên. Đề nghị cho ở lại lớp”. Thấy các môn
học của tôi đều đạt loại khá trở lên, không hề quậy phá, BGH đã kêu tôi lên
tường trình và hỏi thầy CN tôi đã vô lễ như thế nào. Thầy ú ớ. Mặc dù vậy , để
gỡ thể diện cho thầy, cô hiệu trưởng sau đó đã đồng ý để cho thầy ghi thêm vô
học bạ “ được lên lớp 12 sau khi đã rèn luyện thêm về đạo đức”. Tôi đã giấu ba
tôi chuyện này vì ba tôi rất nghiêm khắc.
Cô hiệu trưởng sau đó đã dặn dò :” Con trai à. Con cố gắng
học tốt, thi đậu ĐH, ra đời có thể làm những việc có ích lợi cho bản thân. Bây
giờ không nên sa vào những chuyện không cần thiết, có hại cho bản thân con “.
Thầy CN lớp 11 thuộc nhóm sau 30/4, sau này chán làm CM nội địa nên vọt đi nước ngoài để xuất khẩu đạo đức CM chăng ?
-
Lời phê vào học bạ của thầy chủ nhiệm năm lớp 12 : “
Học lực bình thường. Tính tình ngạo nghễ, bất cần do ảnh hưởng thần kinh( bịnh
nặng)”.Tài thật, thầy giỏi còn hơn bác sĩ kiêm tiến sĩ, không cần khám khiếc gì
mà thản nhiên phán như vậy. Ngạo nghễ như thế nào, bất cần về điều gì ? Bịnh gì
? Bây giờ mà có thầy giáo nào phê xằng bậy như vậy thì ko tránh khỏi bị thưa
kiện trước pháp luật. Lúc đó tôi tin mình sẽ cố gắng thi đậu ĐH, ko cần phê giỏi nên ko thèm chấp. Sau ngày đậu ĐH , tôi đã gặp lại bạn
gái MT,cho bạn biết chuyện trên và tỏ ý muốn gặp thầy CN để hỏi chuyện cho ra
lẽ. Bạn đã can, không đồng ý để tôi gặp vì :” Một con người như thế ko đủ tư cách
làm thầy, ko đáng để Q gặp. Gia đình MT chấp nhận để thầy đến nhà với lý do thầy muốn kèm MT thêm. Học xong lớp
12, MT không đồng ý cho người đó đến nhà
nữa.”